11 October 2025

Tom

Vào phòng xông hơi (sauna), chỉ còn một chỗ trống, ngồi, bên cạnh là một gả “khổng lồ” (chắc chắn cao hơn 1.9 m và nặng hơn 150 Kg), trên mặt, bên má trái có một vết sẹo dài cắt qua tai, vai phải là một hình xăm “vĩ đại” rằn ri.  Tự nhiên, cười một mình: nếu có lúc nào khùng đột xuất, thì cũng không chọn hôm nay, ngay lúc này, và với gả này 😊

Ngồi im, xếp bằng, nhắm mắt, không nhúc nhích, tự nhiên: bạn (you) có cái đồng hồ (đeo tay) lớn quá, gả nói nhỏ. Vâng, hơi gồ-ghề, nhưng để coi giờ trong spa thì ổn (chỉ là cái đồng hồ thường của thợ lặn) 😊.

 Câu chuyện bắt đầu như thế với Tom: trước đây, tôi (Tom) hút mỗi ngày 2 bao thuốc lá, chưa kể cần-sa và các thứ linh tinh khác, tôi đã bỏ bảy (7) năm rồi, không đụng tới hơi nào, giờ thì ổn hơn. Tui từng uống một lít whisky cũng không say, giờ cũng bỏ luôn rồi, chỉ thỉnh thoảng uống chút rượu đỏ, khi ăn bíp-tết.

Ra ngoài, nghỉ chút… và câu chuyện tiếp tục: cách đây năm tháng, nhà tôi bị cướp, có năm thằng đen, lúc 4 giờ sáng, đập cửa sổ chun vào nhà, lúc chúng tôi còn ngủ. Tôi tỉnh dậy năm ngày sau đó, trong bệnh viện, vết sẹo trên mặt tôi có từ đó, do lưỡi lê của tụi nó, tôi cũng bị ở tay, đùi, và lưng…xem này…Vợ tôi chạy thoát, thằng lớn con tôi, 15 tuổi, may mắn bị thương nhẹ. Tôi chuẩn bị làm tiếp phẩu thuật Laser để cải thiện vết sẹo ở mặt. Tôi đã mất $43K (AUD) cho vụ này, chính phủ có tài trợ, nhưng tôi muốn “good job”, nên đi tư nhân.

Tôi nghĩ, tụi nó đến vì cái xe tôi mua cho vợ tôi, là BMW phiên bản giới hạn, loại này khác với xe thường mất giá theo thời gian, nó thì ngược lại. Tôi nghĩ năm thằng đen này làm việc cho tụi bikie (băng đảng mô-tô), và tụi nó được thuê để làm chuyện đó. Nếu tôi biết, tụi nó đến chỉ vì chiếc xe, tôi sẽ đưa cho tụi nó, và tránh được cái này, Tom chỉ vào vết sẹo trên mặt.

 Vợ tôi với tụi nhóc (tôi có 5 đứa) đang chơi ở hồ bơi đằng kia. Tôi làm nghề mộc. Tôi có xưởng, làm mọi thứ về gỗ từ sàn nhà tới bếp, nóc,…cho nhà ở, kho, công trình thương mại. Xưởng của tôi có 15 thợ chính, và hai cô ở văn phòng. Tôi không phải làm, chỉ chốt đơn, tới xem thợ làm có “sạch” không và..chỉ vậy thôi…

 Tom cầm lên một cái chai nhựa…coi này; là nước chanh à? Không phải, tôi pha tinh dầu oải-hương (lavender), bạch đàn (eucalyptus) và gừng, một lát tôi vào phòng xông hơi nước (Steam), cho vào máy xông hơi (vaporator) để mọi người đều dùng; thứ này giúp ngủ rất ngon…bạn tôi nói hôm nào không gặp tôi nó ngủ không được, haha…Tom cầm cái chai nhựa, rảo bước vào phòng xông hơi…

 Phải! sách hay không phải vì bìa màu mè…

Nguyên Đại

11 Tháng Mười 2025

30 September 2025

TẠC NHẤT TÌNH

Cuối thu, những chiếc lá cuối cùng đã rụng, bụi đời cuốn xoáy theo từng cơn gió. 

Về! kết thúc những chuyến đi, những hò hẹn phiêu lưu, những nhịp tim héo hon, vàng úa...

Ngày đó, những buồn phiền, thất vọng,.. đã đưa bạn và ta gặp nhau...Những đứa trẻ mới lớn bị cuốn theo những toan tính quyền lực, vẫn tự trách chính mình đã đã làm thất vọng những người thân...bị dìm theo những cơn đói từng ngày, thực tế nghiệt ngã đối chọi với nền tảng nhân tính, bạn cùng ta trải qua những sinh tồn thách thức. Ừ! nhỏ như hạt cơm mà lớn như nhân cách...Vậy đó! mà hơn bốn mươi năm...

Ta và bạn, mình chọn những con đường, những cách thức khác nhau, để đứng dậy, để loại bỏ những đặt để, khiên cưỡng, những kế hoạch "trồng cây, trồng người", phù phiếm í-a hát bộ... Ta bỏ núi, ra biển, đặt đời mình trên sóng. Bạn cũng "hạ sơn" :-), bỏ làm thầy, đeo chiếc bay, lang bạt, làm "thợ hồ cao cấp", lặng vẽ những cuộc tình ướt át và khô cứng...như cuộc đời không thiếu cắt xén những nỗi đau; tạc hình hài trên những tượng thần, Phật; đá, hoa và những phù điêu...để "dám sống như mình nghĩ".

Năm 1982, ta và bạn cùng trường, đói.., chia nhau tô cháo khuya, quán bên đường râm ran tiếng ếch. Ba mươi năm sau, 2012, ta gặp bạn lần cuối, quê mình tháng Tư chang chang nắng. Năm nay, 2025, bạn đi, chiếc lá khô rơi về cội...miên viễn và bình an.

Về!Thôi! Như lá rơi về cội
Thương để nhân gian, tạc nhất tình

R.I.P. - L.A.

Nguyên Đại
30 Tháng Chín 2025