11 October 2025

Tom

Vào phòng xông hơi (sauna), chỉ còn một chỗ trống, ngồi, bên cạnh là một gả “khổng lồ” (chắc chắn cao hơn 1.9 m và nặng hơn 150 Kg), trên mặt, bên má trái có một vết sẹo dài cắt qua tai, vai phải là một hình xăm “vĩ đại” rằn ri.  Tự nhiên, cười một mình: nếu có lúc nào khùng đột xuất, thì cũng không chọn hôm nay, ngay lúc này, và với gả này 😊

Ngồi im, xếp bằng, nhắm mắt, không nhúc nhích, tự nhiên: bạn (you) có cái đồng hồ (đeo tay) lớn quá, gả nói nhỏ. Vâng, hơi gồ-ghề, nhưng để coi giờ trong spa thì ổn (chỉ là cái đồng hồ thường của thợ lặn) 😊.

 Câu chuyện bắt đầu như thế với Tom: trước đây, tôi (Tom) hút mỗi ngày 2 bao thuốc lá, chưa kể cần-sa và các thứ linh tinh khác, tôi đã bỏ bảy (7) năm rồi, không đụng tới hơi nào, giờ thì ổn hơn. Tui từng uống một lít whisky cũng không say, giờ cũng bỏ luôn rồi, chỉ thỉnh thoảng uống chút rượu đỏ, khi ăn bíp-tết.

Ra ngoài, nghỉ chút… và câu chuyện tiếp tục: cách đây năm tháng, nhà tôi bị cướp, có năm thằng đen, lúc 4 giờ sáng, đập cửa sổ chun vào nhà, lúc chúng tôi còn ngủ. Tôi tỉnh dậy năm ngày sau đó, trong bệnh viện, vết sẹo trên mặt tôi có từ đó, do lưỡi lê của tụi nó, tôi cũng bị ở tay, đùi, và lưng…xem này…Vợ tôi chạy thoát, thằng lớn con tôi, 15 tuổi, may mắn bị thương nhẹ. Tôi chuẩn bị làm tiếp phẩu thuật Laser để cải thiện vết sẹo ở mặt. Tôi đã mất $43K (AUD) cho vụ này, chính phủ có tài trợ, nhưng tôi muốn “good job”, nên đi tư nhân.

Tôi nghĩ, tụi nó đến vì cái xe tôi mua cho vợ tôi, là BMW phiên bản giới hạn, loại này khác với xe thường mất giá theo thời gian, nó thì ngược lại. Tôi nghĩ năm thằng đen này làm việc cho tụi bikie (băng đảng mô-tô), và tụi nó được thuê để làm chuyện đó. Nếu tôi biết, tụi nó đến chỉ vì chiếc xe, tôi sẽ đưa cho tụi nó, và tránh được cái này, Tom chỉ vào vết sẹo trên mặt.

 Vợ tôi với tụi nhóc (tôi có 5 đứa) đang chơi ở hồ bơi đằng kia. Tôi làm nghề mộc. Tôi có xưởng, làm mọi thứ về gỗ từ sàn nhà tới bếp, nóc,…cho nhà ở, kho, công trình thương mại. Xưởng của tôi có 15 thợ chính, và hai cô ở văn phòng. Tôi không phải làm, chỉ chốt đơn, tới xem thợ làm có “sạch” không và..chỉ vậy thôi…

 Tom cầm lên một cái chai nhựa…coi này; là nước chanh à? Không phải, tôi pha tinh dầu oải-hương (lavender), bạch đàn (eucalyptus) và gừng, một lát tôi vào phòng xông hơi nước (Steam), cho vào máy xông hơi (vaporator) để mọi người đều dùng; thứ này giúp ngủ rất ngon…bạn tôi nói hôm nào không gặp tôi nó ngủ không được, haha…Tom cầm cái chai nhựa, rảo bước vào phòng xông hơi…

 Phải! sách hay không phải vì bìa màu mè…

Nguyên Đại

11 Tháng Mười 2025

30 September 2025

TẠC NHẤT TÌNH

Cuối thu, những chiếc lá cuối cùng đã rụng, bụi đời cuốn xoáy theo từng cơn gió. 

Về! kết thúc những chuyến đi, những hò hẹn phiêu lưu, những nhịp tim héo hon, vàng úa...

Ngày đó, những buồn phiền, thất vọng,.. đã đưa bạn và ta gặp nhau...Những đứa trẻ mới lớn bị cuốn theo những toan tính quyền lực, vẫn tự trách chính mình đã đã làm thất vọng những người thân...bị dìm theo những cơn đói từng ngày, thực tế nghiệt ngã đối chọi với nền tảng nhân tính, bạn cùng ta trải qua những sinh tồn thách thức. Ừ! nhỏ như hạt cơm mà lớn như nhân cách...Vậy đó! mà hơn bốn mươi năm...

Ta và bạn, mình chọn những con đường, những cách thức khác nhau, để đứng dậy, để loại bỏ những đặt để, khiên cưỡng, những kế hoạch "trồng cây, trồng người", phù phiếm í-a hát bộ... Ta bỏ núi, ra biển, đặt đời mình trên sóng. Bạn cũng "hạ sơn" :-), bỏ làm thầy, đeo chiếc bay, lang bạt, làm "thợ hồ cao cấp", lặng vẽ những cuộc tình ướt át và khô cứng...như cuộc đời không thiếu cắt xén những nỗi đau; tạc hình hài trên những tượng thần, Phật; đá, hoa và những phù điêu...để "dám sống như mình nghĩ".

Năm 1982, ta và bạn cùng trường, đói.., chia nhau tô cháo khuya, quán bên đường râm ran tiếng ếch. Ba mươi năm sau, 2012, ta gặp bạn lần cuối, quê mình tháng Tư chang chang nắng. Năm nay, 2025, bạn đi, chiếc lá khô rơi về cội...miên viễn và bình an.

Về!Thôi! Như lá rơi về cội
Thương để nhân gian, tạc nhất tình

R.I.P. - L.A.

Nguyên Đại
30 Tháng Chín 2025

30 May 2022

Hoa Huệ Tháng Năm

H.

Hôm qua (29/5), anh rời nhà người anh bà con ở McMinnville/Tennessee, đến Dallas/Texas nhà một người bạn hồi ở trại tỵ nạn. Sáng nay, anh dậy sớm, ngồi uống trà với một bà cụ "share phòng" trong nhà bạn anh. "Share phòng"? Ở tuổi của bà? Điều đó làm anh mong nói chuyện với bà, và câu chuyện của bà như sau:

Dì tên Huệ, dì sinh năm 1947, ở Chu Lai, Tam Kỳ. Lớn lên lấy chồng. Ông xã làm lính truyền tin trong bộ chỉ huy, đơn vị đóng ở Bà Rịa, Vũng Tàu. Trước năm 1975, gia đình dì ở khu gia binh. Ông xã thường nói, đời lính không biết đâu mà nói, có khi bây giờ ngồi đây, ngày mai "đi luôn" hay mất tích không chừng, vì khi đánh trận, thường bộ chỉ huy bị tấn công, và lính truyền tin là người chết trước. Nếu anh có chuyện gì, em cố gắng nuôi con, đừng bỏ nó tội…

Mà thật, ngày 28/4/1975, ông xã của dì không về nữa. Cho tới giờ này đã 47 năm, dì cũng không biết ông xã dì đã chết, hay còn sống ở nước nào. Năm 75, lúc chạy loạn ra biển dì thấy xác lính chết lềnh khênh, có người vừa mới đeo lon đại úy còn mới tinh trên vai. Dì tìm hoài, nhưng không thấy xác ông xã của dì, nhắc lại cảnh đó buồn lắm…Đôi mắt bà bỗng xa xăm...

Dì có ba đứa con, đứa lớn nhất là con gái, sinh năm 1969, đứa thứ 2 là con trai được 4 tuổi năm 1975, và đứa con út cũng là con trai, dì sinh nó 2 ngày trước khi ba nó bị mất tích. Sau đó, khu gia binh bị giải tán. Dì không muốn về quê, ở đó ba dì có ruộng đất, sau 75, ruộng đất bị lấy mất, ba dì buồn khổ rồi mất sớm. Về quê, họ nói khó chịu lắm, sao không theo “Mỹ-Ngụy”, bây giờ dắt con về làm gì.

Dì và ba đứa con dại sau đó bị đưa đi vùng kinh tế mới ở Ấp 5, Tam Phước, Bà Rịa. Dì không biết làm gì, ngày xưa là vợ lính, bây giờ làm lụng ở vùng kinh tế mới để nuôi ba đứa con nhỏ. Khi đi cuốc đất làm cỏ, ngày nào cũng có người chết vì bom, mìn; dì vái Phật Bà Quan Âm cho dì sống để dì nuôi con dì.


Bạn của ông xã dì, cũng đi lính, nhưng chạy sang Mỹ được, và gởi tiền về cho vợ ông ấy, cũng là bạn của dì, để đi vượt biên. Năm 1981, lúc con gái dì được 12 tuổi, bạn của dì nói với dì cho đứa con gái của dì đi vượt biên, dì đồng ý. Tới trại tỵ nạn, nó không cha không mẹ, Mỹ nhận nó. Sau này, nó gặp một người Việt cùng lứa tuổi của nó, cũng không cha không mẹ, rồi lấy làm chồng. Nhưng chồng nó đánh bạc dữ quá, nên tụi nó ly dị. Nó lấy chồng sau là người Mỹ.
 
Năm 2001, nó bảo lãnh dì qua Mỹ, dì qua Mỹ ở nhà nuôi hai đứa cháu ngoại cho hai vợ chồng nó đi làm. Bây giờ hai đứa cháu đã lớn. Đứa thì có gia đình ở riêng, đứa đi làm xa. Dì ở nhà một mình buồn quá, con gái dì cũng bận rộn. Nó với chồng nó nói chuyện bằng tiếng Mỹ, dì không hiểu nhiều. Khoảng 7,8 năm trước, dì rởi rời khỏi nhà con gái ở Houston, cách đây khoảng 4-5 tiếng lái xe, đi qua đây. Lúc đó dì đã hơn 60 rồi, đi làm hãng người ta không nhận, nên dì đi làm phụ việc, bó rau bó cải, ở các tiệm của người Việt.

Hôm qua, con trai út của dì gọi, nó nói: thôi má về ở với con. Dì nói: má ở đây cũng có tiền già, có bảo hiểm chính phủ cho, con cũng còn khó khăn. Nó nói: sao má cực khổ cho đến chết vậy má!…Dì cũng đâu cần gì nhiều, con, nhưng dì muốn kiếm chút tiền giúp cho hai đứa cháu nội đang đi học ở Việt Nam. Ở VN đi học tốn kém nhiều lắm, không phải chính phủ cho nợ sau này đi làm trả lại như ở đây...

Sau khi thất lạc với ông xã, dì có lấy chồng khác không? Không, con. Cực quá, và ba đứa con còn nhỏ quá, nên dì ráng nuôi con, rồi thời gian cũng qua đi. Hồi còn sống, chồng dì thường nói: Ước gì hết chiến tranh, mình về cất cái nhà nhỏ trên mấy miếng ruộng cha cho. Con cái lớn, chiều chiều mình ngồi trong nhà, nhìn đàn cò bay bay…Nhưng, có lẽ là không được đâu em! Đã lâu, nhưng dì vẫn nhớ lời chồng dì nói cho tới bây giờ. Mỗi lần nhớ lại, nước mắt dì đã cạn, nhưng vẫn thấy cay cay…

Thôi! tới giờ rồi, dì phải đi làm, trà và cà phê dì để đây, nước sôi dì nấu rồi để trong phích, con uống đi, mai mốt có dịp nói chuyện nhiều hơn.
Đời sống này, nhiều tao ngộ vui buồn...

Dallas, sáng nay...
Tháng Năm, 2022
A2
Nguyên Đại

28 November 2021

Lễ Tạ Ơn

Khi con cất tiếng khóc chào đời, mẹ con đã mừng vui biết bao, vì một cuộc sống mới đã được khai sinh từ đó, và mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm, nở những nụ cười vui tươi. Con bắt đầu những ước mơ với những giọt nước mắt hạnh phúc khởi đi từ đau đớn của mẹ.

Những nghịch lý tuyên sinh như vậy để nhắc nhở con về sự yếu đuối của đời sống mà con có được bắt đầu với những cưu mang. Khai sinh của con ngày đầu tiên đã được viết bằng chữ ơn với dòng mực đỏ thắm có hình dáng mẹ cha. Biết tạ ơn là bài học đầu đời của con.

Rồi con lớn, ngày đầu tiên con đến lớp, khóc thét vì xa mẹ, cảm nhận cô đơn. Mẹ rời con với những âu lo, con ở lại lớp học bắt đầu với những bước chân trượt ngã trong bàn tay nâng đỡ của thầy cô đầu đời. Chữ đầu đời con học tròn thẳng nét ân sư.

Con hăm hở bước vào đời sống đuổi theo những ước mơ mà con chọn lựa. Con sẽ khó giữ được một công việc, nếu thiếu vắng sự giúp đỡ của những bạn bè, đồng nghiệp cho những ngày tháng đầu tiên khởi việc mưu sinh. Chữ ơn có được từ những chia sẻ với anh chị em, bạn bè.

Mùa lễ tạ ơn ở đây khởi đi từ những người nông dân tạ ơn trời đất, gió hòa mưa thuận, cho một mùa màng bội thu, đã trở thành dịp để con người tạ ơn nhau. Bởi, trời bao la quá, tiếng vọng từ một hành tinh bé nhỏ xa xôi phải vượt qua nghìn năm ánh sáng mới tới được những thiên hà; bởi đất đã quá đủ bao dung để dưỡng nuôi nhiều tỉ sinh linh; con người yếu đuối, bé nhỏ gần nhau, tạ ơn nhau, trước sự chứng giám của trời đất bao la – đó là ý nghĩa quan trọng của mùa Lễ Tạ Ơn.

Mùa tạ ơn sẽ nhiều ý nghĩa không phải với những tiệc tùng ồn ào, mà đôi khi chỉ là một cử chỉ rất nhẹ nhàng. Con cúi chào cha mẹ một sáng nay với tất cả lòng biết ơn và trân trọng. Con cười thật tươi với anh chị em đã dọn cho con một bữa trưa ngon lành. Con bắt tay chân tình với một đồng nghiệp, cảm nhận những chia sẻ thân hữu của họ. Con cúi chào thăm hỏi một bác lao công đã quét sạch lá trên con đường con đi qua, để bước chân con thênh thang trong công viên gần nhà….Tất cả những điều tương tự như vậy là ý nghĩa của mùa Lễ Tạ Ơn.

Ngày đó con đến trường, thầy cô dạy con nên chia sẻ đồ chơi với bạn, con biết nói “cảm ơn” và “xin lỗi” đúng lúc. Con được dạy phải im lặng lắng nghe, trước khi có thể đặt được những câu hỏi, để sau này con có thể chia sẻ những câu trả lời với những người khác. Lòng biết ơn, kính trọng ân sư, khiêm cung với bạn bè sẽ giúp con có được những kiến thức cần thiết, nhưng điều quan trọng hơn là giúp con trưởng thành hơn trong cuộc sống, cho dù con đón nhận bất kỳ một vị trí nào trong xã hội. “Tiên học LỄ” là vậy.
 
Tất cả những điều con học ở trường, giúp con thông thạo một kỹ năng để đóng góp vào đời sống gọi là “VĂN”. Một phần bé nhỏ của cái “VĂN” đó sẽ giúp con trong đời, nhưng không phải là tất cả. Con có thể không xuất sắc về một môn học nào đó ở trường, đừng quá buồn về điều như vậy. Cây cổ thụ cao lớn oằn mình trong bão gió, nhưng đồng cỏ làm cuộc cộng sinh trong mênh mông bình an. Một công viên đẹp không chỉ vì những cây cổ thụ um tùm nhánh lá, nếu thiếu những bãi cỏ xanh mướt, mượt mà.
Con nhớ mùa này LỄ - TẠ ƠN.

Nguyên Đại
28/11/21



17 November 2020

Người Tình Quy Nhơn

Trường mình học đối diện bãi biển. Nhiều buổi chiều anh cùng bạn học ra ngồi ngắm những hạt nắng vỡ trên sóng cho tới khi đêm xuống. Dãy núi nhỏ phía bên phải có một ngọn hải đăng, phía dưới là Ghềnh Ráng với những hòn đá tròn phủ rong rêu. Phía bên trái là đảo Hải Minh nơi đặt một bức tượng của Trần Hưng Đạo. Hai bên với núi đảo ghềnh và bãi cát trắng vàng làm cho biển Quy Nhơn trở nên “nhỏ” và “ấm” lại. Đêm xuống những thuyền đánh cá giăng đèn tạo nên một chuổi “ngọc”, như những viên kim cương trong cổ tích.

Ngày mai rời trường, về quê thăm nhà…Em đi, không còn ai cùng lang thang trên bãi cát. Vắng em… Biển nhớ. Anh cũng vậy, cảm giác đơn độc và buồn lê thê…
Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya


Em đi, anh sẽ ở lại phòng trọ, không muốn đi dạo trên bãi cát nữa. Anh muốn đợi em về…Đồi núi xanh nghiêng cũng vậy, sỏi đá trên con đường mình đi mong bước chân em…
Ngày mai em đi đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá mong em từng giờ nghe buồn nhịp chân bơ vơ


Anh đứng trên bờ cát một mình, nghe sóng gió thổi tung, chợt nhớ bàn tay em cuốn vào những lọn tóc mây. Bàn tay sao ngăn trùng dương…
Ngày mai em đi biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn bàn tay chắn gió mưa sang


Đèn thành phố như mờ đi, soi dấu chân của một gã si tình, chiếc bóng đơn độc lãng vãng khói thuốc đổ xuống đường, nghe tiếng sóng biển động…buồn hơn.
Ngày mai em đi thành phố mắt đêm đèn mờ
Hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn, nghe ngoài biển động buồn hơn


Ngày mai em đi, anh nhớ…muốn gọi em về. Thành phố đã dày dần tiếng đạn pháo xa. Chiến tranh là sự thật. Súng đạn không hát tình ca, không nhớ thương nhau. Trong cơn mơ, anh chợt giật mình! Con người, anh và em đều bé nhỏ trong chiến tranh, như núi đồi sông suối so với đất trời. Xin trời cao giữ cho ngọn núi còn đứng đó và dòng suối miên mãi xoa dịu những ly tan…
Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về
Triều sương ướt đẫm cơn mê, trời cao níu bước sơn khê


Những chiều nắng tắt, mình thường đi trên những bãi đá của Ghềnh Ráng, nơi sóng vỗ triền miên ghi dấu những mưa gió rêu phong. Em đi rồi, rêu phong thiếu bước chân em… Những chiếc đèn phố như gục đầu buồn bã trong màn mưa nhẹ cuối đông. Không vui nên trời mây giăng kín…
Ngày mai em đi cồn đá rêu phong rũ buồn
Đèn phố nghe mưa tủi hờn nghe ngoài trời giăng mây tuôn


Bâng khuâng nhớ, anh gọi thầm tên em. Năm tháng nắng mưa còn dài, khóa học cũng mới bắt đầu được một năm. Anh sẽ ôm đàn đi hát với bạn và ngóng tin em.
Ngày mai em đi biển có bâng khuâng gọi thầm
Ngày mưa tháng nắng còn buồn bàn tay nghe ngóng tin sang


Đèn đêm của thành phố như vàng hơn, buồn hơn vì nhớ nhung. Trời cũng vừa chớm xuân, mùa đông ngập ngừng đi qua. Em đi, trời gió lộng…thương.
Ngày mai em đi thành phố mắc thêm đèn vàng
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương

Anh mong em về, như hôm nào để cùng ngồi hát cho nhau nghe. Đàn lên cung phím buồn vui, và nỗi sầu muộn hoang vu đi mất.
Hôm nao em về bàn tay buông lối ngỏ
Đàn lên cũng phím chờ sầu lên đây hoang vu


“Anh” là Trịnh Công Sơn, 23 tuổi, của năm 1962, viết ca khúc Biển Nhớ, khi đang học năm thứ hai Cao Đẳng Sư Phạm ở Quy Nhơn (bây giờ là Đại Học Quy Nhơn). “Em” là Tôn Nữ Bích-Khê học cùng trường, cùng hát với “anh”, cùng đi với “anh” trên bãi cát buổi chiều, nghe tiếng sóng liên lỉ vỗ trên những cồn đá rêu phong, dưới ánh nắng thủy tinh vỡ lấp lánh trong nước. (Tiếng Hán-Việt: "Sơn: có nghĩa là Núi, và Khê: là Suối).

“Em” đã không còn. “Anh” đã qua đời gần hai mươi năm trước. Người sẽ không còn, một ngày; nhưng tình yêu và tình ca thì còn mãi như anh, như em… như quê, như một thời xuân trẻ, như những người yêu nhau. Anh nhớ em. Biển Nhớ em…

(Quan điểm chính trị của Trịnh Công Sơn như thế nào; ông đứng về phía nào trong cuộc chiến đã qua, xin tạm gác lại. Ở đây, xin hãy để tình ca…Xin chỉ có tình yêu).

Nguyên Đại
17 Tháng Mười-Một 2020

Tham khảo:
Trịnh Công Sơn - Wikipedia
Biển Nhớ - Wikipedia


Trịnh Công Sơn & Tôn-Nữ Bích-Khê
















16 November 2020

Tháng Mười Một - 2020

Tiễn Mẹ

Con quỳ tiễn mẹ ra đi
Sinh nuôi thương dạy ơn ghi kiếp này
Tặng Tuấn Phạm (fb 4/11/20)




Quá Khứ

Có những con đường tên là quá khứ
Xuôi ngược về đâu mà nhớ nao lòng
Có những hàng cây khắc màu kỷ niệm
Lá vẫn xanh ngày sỏi đá ta qua...
Tặng Hoài Hưng Nguyễn (fb 15/11/20)

Melbourne Fitzroy Gardens








 


 


 

Dạy Lý

Người dạy Lý gọi là Giáo-Lý
Giáo lý nhiều khi không có lý
Không có lý gọi là vô lý
Cô giáo dạy Lý thường vô lý
:-)
16/11/20
Tặng bạn cũ CĐSP là giáo viên dạy Vật Lý




27 October 2020

Tháng Mười - 2020


Kiếp sau xin chẳng làm con gái
Lỗi phận tôi buồn một bến sông...
Nguyễn Bá Tùng
6/10/20

Ai cõng cuộc đời vai tóe máu
Biết thương kiều lúc đoạn trường đau
Nguyên Đại
7/10/20





****

Sông Hương 10/10/20 - Ảnh: Wikimedia
















Lũ ở Quảng Trị 10/2020 - Ảnh Ho Cau/VNA via Reuter photo
















Lũ Miền Trung VN tháng 10/ 2020















''Con! Cha lớn lên từ vùng bão lũ
Lênh đênh cơn sóng níu lời nội ru...

Nguyên Đại
26/10/20
Tặng anh Lê Đình Lâu, 
Điền Hải, Phong Điền, Thừa Thiên - Huế


26 October 2020

Thời gian

Hôm qua làm vài ly với thằng em; nó đọc:
Chỉ có trăng sao là mãi mãi
Cái chi khác nữa cũng là không
Nó nói đó là hai câu thơ của Hàn Mặc Tử.

Hơi nghi nghi, bởi vì Hàn thi sĩ thường làm thơ tình, hai câu này có vẻ “tu sĩ” quá! Đi kiếm “anh Google” hỏi xem, thì ra Hàn viết trong bài thơ “Thời gian” hai câu:
Chỉ có trăng sao là bất diệt
Cái gì khác nữa thảy đi qua

Có vẻ như thời gian đã vẽ những nét xuống đối với sắc đẹp của người tình, nên Hàn mới an ủi: Luật tự nhiên mà em, cái gì cũng phai nhạt theo thời gian, chỉ có trăng sao là bất diệt.

Rồi Hàn lại tiếp:
Tây Thi nàng hỡi bao nhiêu tuổi
Vẻ đẹp mê tơi vẫn nõn nà

Tây Thi (tiếng Trung Quốc đọc là Xi Shi) sinh năm 506 trước công nguyên, thời Đông Châu Liệt Quốc. Nếu tính tới năm nay, tuổi của nàng sẽ là 2526. Hồi đó đâu có máy chụp hình, hay digital image gì đâu, nên nét đẹp của nàng chỉ là nghe người ta kể lại thôi. Vậy mà, Hàn dám phán: “Vẻ đẹp mê tơi vẫn nõn nà”.

Ý là: anh (Hàn) yêu nét đẹp kỷ niệm, bụi thời gian…không sao. Nàng là “Tây Thi” của anh, dẫu “bao nhiêu tuổi” (trên 2500 tuổi) anh vẫn thấy đẹp. Cái này thì Hàn “hơi xạo” nè! Nhưng không sao! Thi sĩ có ai mà không “xạo xạo” 😊



Hình như, vẫn thấy chưa vừa lòng nàng, nên Hàn mới đánh chiêu “lạy”: 
Tôi lạy muôn vì tinh tú nhé
Xin đừng luân chuyển để thời gian
Chậm đi cho kẻ tôi yêu dấu
Vẫn giữ màu tươi một mỹ nhân

Tuy là chỉ “lạy trăng sao”, nhưng có lẽ thấy “lạy” vì nàng, vì sắc đẹp của nàng, là nàng vui rồi. Cho dẫu, Hàn dư sức biết có “lạy” cũng đâu giải quyết được việc gì, bởi “cái gì khác nữa thảy đi qua” kể cả sắc đẹp của nàng. 

Thi sĩ mà! Viết sao cũng được, miễn độc giả (bao gồm người đẹp) vui, là được. Lẩm nhẩm hết bài thơ, bất giác buột miệng… “Sư Phụ…” 😄

Nguyên Đại
26 Tháng Mười 2020

Hình: Tây Thi qua nét vẽ của người thời nay

Tham khảo:
Nguyên văn bài thơ "Thời gian" của Hàn Mặc Tử ở đây:

25 September 2020

BIỂN THƠ

 














Tuổi thơ con tắm bên nòng súng

Sóng gầm theo vó ngựa Quang Trung

Nguyên Đại

25 Tháng Chín 2020

CHỒ

 

Nẫu dzìa gió ngược chồ đợi cá

Người đi nước bạt cuối trời xa...

Nguyên Đại

25 Tháng Chín 2020

20 September 2018

Đừng Níu

Trăm năm một kiếp người cũng vậy
Một túi vơi đầy vẫn về không
Đừng níu, niềm vui không dừng lại !
Không buồn, đau khổ sẽ qua đi …


Nguyên Đại
20 Tháng Chín 2020

10 August 2016

Chút điên



Cơm phở tùy tiền duyên
Đời không gì bất biến
Đạo đâu chỉ bình yên
Tình cũng là chút điên…

Nguyên Đại
10 Tháng Tám 2016

Giọt Mưa

Fall sweet rain
Follow to me
On your way
Through Earth
Nourish this tree
With time and ease
Seek our river
Renewed, clean,
Fresh and Free (*)








Giọt mưa ngọt ngào
Theo cùng tôi
Chung lối với bạn
Thấm vào lòng đất
Nuôi dưỡng thân cây này
Thong thả nhẹ nhàng
Hòa vào dòng sông
Thanh khiết, tinh khôi
Tươi mới và Tự Do…

Nguyên Đại (dịch)
10 Tháng Tám 2016

(*) Bài thơ nguyên tác bằng tiếng Anh viết/khắc trên nắp thoát nước đặt dưới gốc các cây trồng bên con đường mới ở thành phố Footscray, Maribyrnong Council, Victoria, Australia.

23 January 2016

Ngã

Ngã không còn, tham đem đi đâu
Si vướng đâu, sân tựa vào gì
Tâm không ràng buộc, thân thư thả
Phật cũng như ta, thiền làm chi...


Nguyên Đại
23/1/16

 

20 January 2016

Chay

Lời nói để gió bay
Tâm từ, dạ thẳng ngay
Đó chính là chay tịnh
Bình An đến tức thì

Nguyên Đại
20 Tháng Một 2016

Chọn

Tôi chọn cho chính mình
Khởi hành từ vô minh
Mưa nắng từ đây nhận
Sinh Tử cuộc hành trình


Nguyên Đại
20 Tháng Một 2016
(Với anh Lâu/Phá Tam Giang)

Mưa

Trời mưa ướt ngọn từ bi
Thấy trong tĩnh lặng một thì thiên thu


Nguyên Đại
20 Tháng Một 2016








Chung thỉ

Hành trình vô chung thỉ
Đi chỉ để mà đi
Sinh tử còn không ngại
Sớm muộn chấp làm gì

Nguyên Đại
20/1/16

“Chơn như vô thỉ vô chung
Vô minh vô thỉ hữu chung”
(Kinh Phật)

26 June 2015

Bát Nhã

Vin sắc chất thấy ta

Nương âm thanh tìm ta
Người tu hành sai lạc
Không thấy được Như-Lai

              Kinh Kim Cang Bát Nhã Ba La Mật

Thiên Đàng

Thiên Đàng đây, Địa Ngục cũng đây
Đường lên nào có, toàn mây trắng
Đường xuống về đâu, chỉ đất đen
Không cầu, không sợ, tròn mắt thấy
Một chốn dương gian, một gã này...


Nguyên Đại
26 Tháng Sáu 2015